ĐỀ ĐỌC HIỂU 1
PHẦN I: ĐỌC – HIỂU. Đọc văn bản sau và trả lời câu hỏi
676, đó là số vụ hành hình trong năm 2011 trên toàn thế giới: 676 con người bị hành quyết một cách lạnh lùng bởi nền tư pháp của nước họ. 676, đó là sĩ số của 19 lớp của trường trung học của chúng ta. Bị treo cổ, bị bắn, bị chặt đầu, bị tiêm thuốc độc hay xử tử bằng ghế điện. Đó là hình ảnh mà bất kỳ con người nhạy cảm nào cũng không chịu nổi và bất kỳ con người có ý thức nào cũng không thể chấp nhận.
Chúng ta không thể chấp nhận. CÁC BẠN không thể chấp nhận. Án tử hình là không thể chấp nhận được!
Án tử hình không thể chấp nhận được vì nó không phải là một hành động vì công lý mà là một hành động trả thù.
Bạn có thấy nghịch lý khi trừng trị một tội ác bằng một tội ác khác? Thi hành án tử hình là xâm phạm quyền được sống của một con người, là tự cho mình quyền được định đoạt sinh mạng của người khác nhân danh công lý. Thiết chế tư pháp cần phải có sứ mạng là hòa giải các quan hệ xã hội, nhưng vị quan toà nào có thể đáng tin cậy khi ông ta cho rằng có thể hòa giải các quan hệ xã hội giữa con người bằng cách tuyên án tử hình? Ai có thể tin rằng thực thi một án phạt dã man có thể đảm bảo các quan hệ xã hội sẽ được lắng dịu?
Án tử hình không thể chấp nhận được vì nó là một hành vi tàn bạo. Nó không xứng với những người áp dụng nó vì họ đã áp cho kẻ bị tuyên án một sự tra tấn kép. (Nguồn Internet)
Câu 1: Xác định thao tác lập luận chính trong đoạn trích.
Câu 2: Theo tác giả, thiết chế tư pháp có sứ mạng gì?
Câu 3: Việc viết hoa CÁC BẠN có tác dụng gì?
Câu 4: Anh/chị nhận xét gì về ý kiến: Án tử hình không thể chấp nhận được vì nó không phải là một hành động vì công lý mà là một hành động trả thù ?
ĐỀ ĐỌC HIỂU 2
PHẦN I: ĐỌC – HIỂU. Đọc văn bản sau và trả lời câu hỏi
(1)“Quốc tính” được cấu thành bởi “dân tính” và “tộc tính”. “Dân tính”
tức là “năng lực làm dân”, là dân quyền. Còn “tộc tính” có thể được hiểu là “hồn cốt dân tộc”, căn tính quốc gia; là tâm thức về gốc gác; là nếp sống của gia tộc, dòng tộc, sắc tộc; là “cái neo văn hóa” của mình trong “chốn năm châu”.
(2)Một đứa trẻ có cha mẹ Việt, sinh ra và lớn lên trên đất Việt, nhưng lại không rành tiếng Việt lắm, thường chỉ thích ăn đồ Tây, không quan tâm cội nguồn dân tộc Việt, ít có nét văn hóa Việt nào trong người thì liệu có thể được coi là một “người Việt”? Nghe có vẻ lạ lùng, nhưng trên thực tế đang tồn tại không ít trường hợp như thế, như anh học viên của tôi đã mô tả là “con mình thành con Tây” (dù vẫn chỉ là “da vàng mũi tẹt”).
(3)Đến đây, một câu hỏi được đặt ra là, trong tính cách của dân tộc nào, bao giờ cũng có cả cái tốt lẫn cái xấu, có cả hủ tục lẫn mỹ tục, vậy thì sẽ lấy cái gì để minh định đâu là “quốc tính” mà ta nên giữ và nên bỏ? Chẳng hạn, từng xảy ra tranh cãi về chuyện chém lợn ở làng Ném Thượng (Bắc Ninh). Nghi lễ ấy đã tồn tại hơn 800 năm, lẽ nào không xứng đáng là “quốc tính”? Nhưng liệu
“quốc tính” của người Việt có máu me và bạo lực như thế!?
(4)Từ ví dụ đó, có thể thấy “quốc tính” trong giáo dục cũng cần được xây dựng dựa trên nền tảng “nhân tính”. Nói cách khác, “nhân tính” sẽ là một màng lọc để loại ra những “quốc tính” trái với nó. Một “quốc tính” (dân tính và tộc tính) cho dù ăn sâu bén rễ lâu và sâu đến đâu, nếu đi ngược lại với “nhân tính”
sẽ không bao giờ là điều đáng để giữ gìn.
(Trích Nhân tính, quốc tính và cá tính – Giản Tư Trung) Câu 1: Xác định thao tác lập luận của đoạn trích.
Câu 2: Theo tác giả, cái gì để minh định đâu là quốc tính?
Câu 3: Việc sử dụng liên tiếp 3 câu hỏi ở đoạn (3) có tác dụng gì?
Câu 4: Anh/chị nhận có đồng tình với ý kiến: “nhân tính” sẽ là một màng lọc để loại ra những “quốc tính” trái với nó?
ĐỀ ĐỌC HIỂU 3
PHẦN I: ĐỌC – HIỂU. Đọc văn bản sau và trả lời câu hỏi Năm nay tôi hai mươi lăm tuổi
Đứa bé mồ côi thành nhà văn Nhưng lời mẹ dặn thuở lên năm Vẫn nguyên vẹn màu son chói đỏ.
Người làm xiếc đi dây rất khó Nhưng chưa khó bằng làm nhà văn Đi trọn đời trên con đường chân thật.
Yêu ai cứ bảo là yêu Ghét ai cứ bảo là ghét
Dù ai ngon ngọt nuông chiều Cũng không nói yêu thành ghét Dù ai cầm dao doạ giết
Cũng không nói ghét thành yêu.
Tôi muốn làm nhà văn chân thật chân thật trọn đời
Đường mật công danh không làm ngọt được lưỡi tôi Sét nổ trên đầu không xô tôi ngã
Bút giấy tôi ai cướp giật đi Tôi sẽ dùng dao viết văn lên đá.
(Trích “Lời mẹ dặn” – Phùng Quán) Câu 1: Trong đoạn trích, Tôi muốn làm gì?
Câu 2: Nêu nội dung đoạn trích?
Câu 3: Việc sử dụng biện pháp tu từ trong câu: Đường mật công danh không làm ngọt được lưỡi tôi/ Sét nổ trên đầu không xô tôi ngã có tác dụng gì?
Câu 4: Theo anh/chị làm người chân thật có dễ dàng không?
ĐỀ ĐỌC HIỂU 4
PHẦN I: ĐỌC – HIỂU. Đọc văn bản sau và trả lời câu hỏi
… Đáng tiếc, hiện nay rất nhiều thanh niên lại vứt bỏ quyền lựa chọn tương lai của mình, họ quen hoặc thích được người khác sắp xếp hơn, từ những việc nhỏ như thi vào trường đại học nào, học chuyên ngành gì, đến những chuyện lớn như đi đến nơi nào để phát triển sự nghiệp, lựa chọn ngành nghề nào, làm công việc gì.
Người khác có thể lựa chọn cho chúng ta phương hướng của cuộc sống nhưng không ai có thể chịu trách nhiệm đối với kết quả của cuộc đời chúng ta.
Không phải họ không muốn mà là không thể chịu trách nhiệm, kể cả bố mẹ
chúng ta.
…Giao tay lái chiếc xe cuộc đời mình vào tay người khác, chúng ta khó tránh
được việc phải đóng vai hành khách.
Kinh nghiệm của những người thành đạt cho chúng ta thấy, bất kì một cuộc sống lí tưởng, hạnh phúc, thành đạt nào,về cơ bản cũng đều được quyết định bởi những lựa chọn và hành động của chính bản thân họ.
(Trích Bí quyết thành công của Bill Gates, Khẩm Sài Nhân, NXB Hồng Đức) Câu 1: Theo tác giả, Kinh nghiệm của những người thành đạt cho chúng ta thấy điều gì?
Câu 2: Chỉ ra những biểu hiện của việc: nhiều thanh niên lại vứt bỏ quyền lựa chọn tương lai của mình được nêu trong đoạn trích?
Câu 3: Theo anh/chị, vì sao tác giả cho rằng: Người khác có thể lựa chọn cho chúng ta phương hướng của cuộc sống nhưng không ai có thể chịu trách nhiệm đối với kết quả của cuộc đời chúng ta ?
Câu 4: Theo anh/chị hiện tượng tác giả chỉ ra trong bài viết: rất nhiều thanh niên lại vứt bỏ quyền lựa chọn tương lai của mình, họ quen hoặc thích được người khác sắp xếp hơn có đúng với thực tiễn ngày nay?