BỘ ĐỀ ÔN THI TN VĂN 12- 2021-PHOTO CHO HS ĐỀ SỐ 1
PHẦN I: ĐỌC- HIỂU (3.0 ĐiỂM )
Đọc đoạn văn sau và trả lời các câu hỏi :
“Covid-19 xuất hiện, nó tạo ra sự kết hợp hết sức đáng sợ giữa cảm giác bất lực và đối tác tuyệt vời nhất của nó: sự cô độc. Tháng 3/2020, khi nhiều tiểu bang Mỹ phải phong tỏa để ngăn virus lây lan, nhiều người chuyển sang làm việc tại nhà. Nhưng có một số đông không thể đáp ứng điều đó. Họ mất việc, không có thu nhập để trả tiền thuê nhà, hay đơn giản chỉ là mua đồ ăn thôi. Nạn đói bỗng trở thành một chủ đề của năm 2020, tạo ra một thách thức đáng sợ ngay cả ở những nước đủ khả năng chống lại nó.
(….)Chúng ta đã học được rất nhiều thứ vào năm 2020, nhưng khoan, chính xác là học được điều gì?
Đó là, chúng ta biết điều gì là quan trọng. Giãn cách xã hội và “lệnh ở nhà” đã giúp chúng ta trò chuyện và lắng nghe nhiều hơn. Nhưng chừng đó liệu có phản ánh đúng không? Khi bị yêu cầu phải ở trong nhà, chúng ta thèm được đi bộ dưới ánh nắng. Rồi khi có thể gặp bạn bè sau thời gian buộc phải giãn cách, nó mang đến cảm giác thoải mái vô cùng mà những tháng ngày trước đó chúng ta đã không trân trọng.
Virus đã tác động mạnh nhất vào nhóm yếu thế và dễ tổn thương trong xã hội. Các lệnh hạn chế đã khiến chúng ta mỏi mệt, nhưng cần phải gạt đi mà tiếp tục cảnh giác. Khi Covid-19 tại Mỹ khiến số người chết đạt đến con số 200.000, đó là một mức độ chẳng ai tưởng tượng được. Giờ thì nó hướng đến 300.000, dù một số loại vaccine tiềm năng đã mang lại một chút hy vọng. Vào lúc này, người thân, bạn bè, và cả những người ta chưa từng gặp đang chết dần. Virus tấn công tất cả, chẳng chừa một ai.”
(Trích tạp chí Time, 12/2020) Câu 1. Đặt tiêu đề cho đoạn văn bản trên?
Câu 2. Đoạn văn bản trên đề cập tới những tác động nào của covid 19 tới đời sống con người?
Câu 3. Tại sao tác giả cho rằng ““Covid-19 xuất hiện, nó tạo ra sự kết hợp hết sức đáng sợ giữa cảm giác bất lực và đối tác tuyệt vời nhất của nó: sự cô độc.”
Câu 4. Tác giả viết “Chúng ta đã học được rất nhiều thứ vào năm 2020”, bản thân em đã học được điều gì có ý nghĩa nhất? (Trả lời bằng đoạn văn 5- 7 câu).
PHẦN II. LÀM VĂN (7.0 ĐIỂM)
Câu 1: Từ đoạn văn bản đọc hiểu trên, em có suy nghĩ gì về thông điệp được gửi gắm trong trang bìa tạp chí Time dưới đây. (Trình bày bằng đoạn văn 200 chữ)
Câu 2: Trong bài thơ “Sóng”, Xuân Quỳnh viết:
Dữ dội và dịu êm Ồn ào và lặng lẽ
Sông không hiểu nổi mình
Trước muôn trùng sóng bể Em nghĩ về anh, em Em nghĩ về biển lớn
Sóng tìm ra tận bể Ôi con sóng ngày xưa Và ngày sau vẫn thế Nỗi khát vọng tình yêu Bồi hồi trong ngực trẻ
Từ nơi nào sóng lên?
Sóng bắt đầu từ gió Gió bắt đầu từ đâu?
Em cũng không biết nữa Khi nào ta yêu nhau….
Cảm nhận đoạn thơ trên để thấy được hành trình nhận thức tình yêu và vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ khi yêu.
---HẾT--- ĐỀ SỐ 2
I. ĐỌC HIỂU (3,0 điểm): Đọc văn bản sau và thực hiện các yêu cầu:
(1) Một kẻ bình thường bỗng trở nên nổi tiếng sau vài cơn co giật trên YouTube. Sự vô lý đắng lòng vẫn thu hút không ngừng vài trăm ngàn lượt follow. Khác, 4.0 thực sự có khác! Chưa bao giờ trong lịch sử thế giới mà một cá nhân bỗng trở nên trong suốt đến thế. Và cuộc đời phơi mình ra giữa chợ cho đám ruồi nhiều chuyện bâu vào. Sức mạnh của Tôi, sự vênh váo và tuyệt vọng của Tôi, ánh sáng trong tim Tôi, và những ngõ ngách tối tăm trong tâm hồn Tôi bỗng trở mùa, biến thành hàng độc. Tôi hiện diện mọi nơi như trẩy hội, nhưng Tôi cũng vô hình đến cháy cả ruột gan. Người đời trông ngóng Tôi xuất hiện, nhưng lại vô cảm với số phận mà Tôi lỡ vấp vào. Thế gian bỗng nhiên không một góc giấu mình. Tôi, hiện diện nhưng lại không tồn tại. Công nghệ 3D không in được chiếc bóng độc hành của từng tin nhắn cô đơn.
(2) Thế kỷ này đưa ta công cụ ảo để bóc tách cái Tôi thật, và nó cũng dúi vào tay Tôi trách nhiệm hết sức minh bạch về chính bản thân mình. Cập nhật hay ôm lấy đám rêu xanh, hội nhập hay hoàn toàn bị bỏ lại phía sau, tự học hay tự loại mình khỏi cuộc chơi, không ai khác để đổ thừa trừ bản thân Tôi cả. Nếu “Cách tốt nhất để dự đoán tương lai là kiến tạo nên tương lai đó” theo Abraham Lincoln, thì hành trình phía trước của công dân 4.0 không có hình dạng, dáng mẫu nào để mà soi theo cả. Tương lai của thế kỷ số là tương lai cá nhân hóa, và ở đó, kẻ thiết kế đường ngang ngõ dọc chẳng ai khác hơn là chỉ có chính Tôi. […]
(3) Tự học, tự nghiên cứu, tự tìm hiểu, tự làm mẫu, tự thử nghiệm, tự ngộ ra, tự điều chỉnh, tự đứng lên khi ngã xuống, và tự quyết định cuộc đời mình, Tôi là cái bóng đồng hành duy nhất trên hành trình bất định mang tên thế kỷ. […] Mọi sự học trỏ về Tôi. Mọi kỹ năng, phẩm chất trả về Tôi. Đường đến tương lai phía trước là hành trình trở về cùng Tôi, làm bạn, và cùng Tôi kiến tạo tương lai không có dữ liệu nền nào để mà dự đoán.
(Tôi và cánh cửa tương lai, Nguyễn Phi Vân, Tuổi trẻ cuối tuần, ngày 29/12/2019, trang 13) Câu 1. Hãy xác định phương thức biểu đạt chính của văn bản.
Câu 2. Theo văn bản, tại sao tác giả cho rằng “Chưa bao giờ trong lịch sử thế giới mà một cá nhân bỗng trở nên trong suốt đến thế”?
Câu 3. Xác định và nêu ý nghĩa của biện pháp tu từ được sử dụng trong đoạn 3 của văn bản?
Câu 4. Thông điệp nào trong văn bản có ý nghĩa nhất với anh/chị? Vì sao?
II. LÀM VĂN (7,0 điểm) Câu 1. (2,0 điểm)
Anh/chị hãy viết một đoạn văn ngắn (khoảng 200 chữ) trình bày suy nghĩ của mình về câu nói của cựu tổng thống Mỹ Abraham Lincoln được nêu trong văn bản đọc hiểu:
“Cách tốt nhất để dự đoán tương lai là kiến tạo nên tương lai đó”
Câu 2. (5,0 điểm)
Phân tích diễn biến tâm trạng của bà cụ Tứ trong đoạn trích sau:
“Bà lão cúi đầu nín lặng. Bà lão hiểu rồi. Lòng người mẹ nghèo khổ ấy còn hiểu ra biết bao nhiêu cơ sự, vừa ai oán vừa xót thương cho số kiếp đứa con mình. Chao ôi, người ta dựng vợ gả chồng cho con là lúc trong nhà ăn nên làm nổi, những mong sinh con đẻ cái mở mặt sau này. Còn mình thì... Trong kẽ mắt kèm nhèm của bà rỉ xuống hai dòng nước mắt... Biết rằng chúng nó có nuôi nổi nhau sống qua được cơn đói khát này không.
Bà lão khẽ thở dài ngửng lên, đăm đăm nhìn người đàn bà. Thị cúi mặt xuống, tay vân vê tà áo đã rách bợt. Bà lão nhìn thị và bà nghĩ: Người ta có gặp bước khó khăn, đói khổ này, người ta mới lấy đến con mình. Mà con mình mới có vợ được... Thôi thì bổn phận bà là mẹ, bà đã chẳng lo lắng được cho con... May ra mà qua khỏi được cái tao đoạn này thì thằng con bà cũng có vợ, nó yên bề nó, chẳng may ra ông giời bắt chết cũng phải chịu chứ biết thế nào mà lo cho hết được?
Bà lão khẽ dặng hắng một tiếng, nhẹ nhàng nói với "nàng dâu mới":
- Ừ, thôi thì các con đã phải duyên phải kiếp với nhau, u cũng mừng lòng...
Tràng thở đánh phào một cái, ngực nhẹ hẳn đi. Hắn ho khẽ một tiếng, bước từng bước dài ra sân. Bà cụ Tứ vẫn từ tốn tiếp lời:
- Nhà ta nghèo con ạ. Vợ chồng chúng mày liệu mà bảo nhau làm ăn. Rồi ra may mà ông giời cho khá... Biết thế nào hở con, ai giàu ba họ, ai khó ba đời? Có ra thì rồi con cái chúng mày về sau.
Bà lão đăm đăm nhìn ra ngoài. Bóng tối trùm lấy hai con mắt. Ngoài xa dòng sông sáng trắng uốn khúc trong cánh đồng tối. Mùi đốt đống rấm ở những nhà có người chết theo gió thoảng vào khét lẹt. Bà lão thở nhẹ ra một hơi dài. Bà lão nghĩ đến ông lão, nghĩ đến đứa con gái út. Bà lão nghĩ đến cuộc đời cực khổ dài dằng dặc của mình. Vợ chồng chúng nó lấy nhau, cuộc đời chúng nó liệu có hơn bố mẹ trước kia không?...
- Con ngồi xuống đây. Ngồi xuống đây cho đỡ mỏi chân.
Bà lão nhìn người đàn bà, lòng đầy thương xót. Nó bây giờ là dâu là con trong nhà rồi. Người đàn bà khẽ nhúc nhích, thị vẫn khép nép đứng nguyên chỗ cũ. Bà lão hạ thấp giọng xuống thân mật:
- Kể có ra làm được dăm ba mâm thì phải đấy, nhưng nhà mình nghèo, cũng chả ai người ta chấp nhặt chi cái lúc này. Cốt làm sao chúng mày hòa thuận là u mừng rồi. Năm nay thì đói to đấy. Chúng mày lấy nhau lúc này, u thương quá...
Bà cụ nghẹn lời không nói được nữa, nước mắt cứ chảy xuống ròng ròng.”
(Vợ nhặt, Kim Lân)
Từ đó, anh/chị hãy nhận xét về nghệ thuật miêu tả tâm lí nhân vật của nhà văn Kim Lân.
---HẾT--- ĐỀ SỐ 3
PHẦN I. ĐỌC HIỂU (3,0 điểm)
Hãy đọc văn bản sau và trả lời các câu hỏi từ câu 1 đến câu 4:
“Mỗi người trước sau phải rước một đam mê.
Người không ham thích một cái gì cả là một người bệnh, một người không bình thường, hay làmột người chuẩn bị đi tu, vì đã diệt dục. Nhưng ai dám bảo người tu hành là người không đammê? Và đam mê một ý niệm thường mãnh liệt hơn đam mê một cái gì cụ thể.
Những bậc cha mẹ thường hay đón đường đam mê của con cáì bằng mớm cho chúng một đam mê đầu đời: tập cho con thích vẽ, thích đàn và thích nhất là học. Đam mê học hỏi là niềm đammê không bao giờ phản bội con người.
Ngày nay, bởi có lắm cạm dỗ đầu đời chầu trực ở ngay ngưỡng cửa gia đình và trường học,muốn cho con mình khỏi rơi vào một “đám muội” tối đen, cha mẹ nào cũng dốc sức làm lụng kiếm tiền cho con cái tham gia vào một cuộc chơi có ích (chơi tem, sưu tập tranh,... ) hay một môn thể thao (võ thuật, bơi lội, bóng đá,... ) mong sao ràng buộc sinh lực và năng khiếu của đứa trẻ vào cỗ xe đam mê trên đường đời.
Đó cũng là đầu tư vào một đam mê để tránh rơi vào những đam mê khác.
Bản thân tôi đến ngày nay hãy còn vào ra lớp học với một niềm say mê tươi trẻ, ngay cả trong những thời khắc không thuận lợi. Ngồi nhẩm lại, tôi làm công việc như thế này đã trên bốn mươi năm. Tôi bỗng nhiên tự hỏi: “cái tôi” năm xưa và “cái tôi” năm nay vẫn là một chăng? Hóa ra bộ máy người còn bền hơn bộ may cơ khí ư? Dầu mỡ thường xuyên nhỏ vào chiếc máy người là niềm khao khát biết thêm, biết hơn, hoàn toàn phi vật chất và những tế bào não bộ sẵn lòng bổ sung cho nhau trong một trường luân vũ thường xuân.
Giá như, do một trớ trêu nào đó của hoàn cảnh, tôi đam mê cờ bạc trong suốt thời gian ấy thì giờ đây ra sao? Rất có thể tôi đang mặc một chiếc ao ren vàng, rua bạc, rủng rẻng dây kim khí hoặc có thể bây giờ tôi đang co ro vì gió lùa qua lỗ rách.
May quá, tôi chỉ dam mê nghề dạy học. Tài sản mà tôi để lại gồm toàn giấy trắng mực đen và những nét chữ.
Đam mê là một ngọn lửa mà các thế hệ nối tiếp truyền cho nhau. Khổ nỗi, phần phật bốc caocùng một lúc là ngọn lửa sinh tồn và ngọn lửa hủy diệt. Cả hai quấn quýt lấy nhau bao nhiêu làđể sớm loại trừ nhau bấy nhiêu, sống chết đều bằng một ngọn lửa do ta đốt lên mà thôi."
Câu 1: Đặt tên cho văn bản trên. (0,5 điểm)
Câu 2: Xác định phương thức biểu đạt được sử dụng trong văn bản. (0,5 điểm)
Câu 3: Chỉ ra và phân tích hiệu quả của 2 biện pháp tu từ trong văn bản trên.(1,0 điểm)
Câu 4: Nêu ý hiểu của anh chị về câu nói “ sống chết đều bằng một ngọn lửa do ta tự đốt lên màthôi”. (1,0 điểm)
II. PHẦN LÀM VĂN (7,0 ĐIỂM)
Câu 1 (2,0 điểm) Hãy viết một đoạn văn ngắn (khoảng 200 từ) trình bày ý kiến của anh/ chị vềchủ đề:“Đam mê học hỏi là niềm đam mê không bao giờ phản bội con người”
Câu 2 (5.0 điểm)
Mở đầu bản Tuyên ngôn độc lập, Hồ Chí Minh viết:
Hỡi đồng bào cả nước.
“Tất cả mọi người đều sinh ra có quyền bình đẳng. Tạo hóa cho họ những quyền không ai có thể xâm phạm được; trong những quyền ấy, có quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc".
Lời bất hủ ấy ở trong bản Tuyên ngôn Độc lập năm 1776 của nước Mỹ. Suy rộng ra, câu ấy có nghĩa là: tất cả các dân tộc trên thế giới đều sinh ra bình đẳng, dân tộc nào cũng có quyền sống, quyền sung sướng và quyền tự do.
Bản Tuyên ngôn Nhân quyền và Dân quyền của Cách mạng Pháp năm 1791 cũng nói: “Người ta sinh ra tự do và bình đẳng về quyền lợi; và phải luôn luôn được tự do và bình đẳng về quyền lợi.”
Đó là những lẽ phải không ai chối cãi được.
(Trích SGK Ngữ văn 12 tập 1- NXB Giáo dục Việt Nam 2016)
Anh chị hãy phân tích đoạn trích trên. Từ đó liên hệ tới phần mở đầu của Đại cáo bình Ngô (Nguyễn Trãi) để nhận xét về cách xác lập chân lí về quyền độc lập dân tộc của mỗi tác giả.
---HẾT--- ĐỀ SỐ 4
I/ PHẦN ĐỌC HIỂU (3.0 điểm):
Đọc đoạn văn sau và thực hiện các yêu cầu bên dưới:
Lâu rồi, tôi có đọc được bài phỏng vấn Ngô Thị Giáng Uyên, tác giả cuốn sách được nhiều bạn trẻ yêu thích Ngón tay mình còn thơm mùi oải hương. Trong đó cô kể rằng khi đi xin việc làm ở công ty Unilever, có người hỏi nếu tuyển vào không làm marketing mà làm sales thì có đồng ý không. Uyên nói có. Nhà tuyển dụng rất ngạc nhiên bởi hầu hết những người được hỏi câu này đều trả lời không. “Tại sao phỏng vấn marketing mà lại làm sales?”.
Uyên trả lời: “Tại vì tôi biết nếu làm sales một thời gian thì bộ phận marketing cũng sẽ muốn đưa tôi qua đó, nhưng đã quá muộn vì sales không đồng ý cho tôi đi.”
Chi tiết này khiến tôi nhớ một câu chuyện khác về diễn viên Trần Hiểu Húc. Khi cô đến xin thử vai Lâm Đại Ngọc, đạo diễn Vương Phù Lâm đã đề nghị cô đóng vai khác. Hiếu Húc lắc đầu: “Tôi chính là Lâm Đại Ngọc, nếu ông để tôi đóng vai khác, khán giả sẽ nói rằng Lâm Đại Ngọc đang đóng một vai khác”.
Đâu là điều giống nhau giữa họ? Đó chính là sự TỰ TIN. Và tôi cho rằng họ thành công là bởi vì họ tự tin.
Có thể bạn sẽ nói: “Họ tự tin là điều dễ hiểu. Vì họ tài năng, thông minh, xinh đẹp, học giỏi… Còn tôi, tôi đâu có gì để tự tin?”
Tôi không cho là vậy. Lòng tự tin thực sự không bắt đầu bởi những gì người khác có thể nhận ra, như gia thế, tài năng, dung mạo, bằng cấp, tiền bạc, quần áo…, mà nó bắt đầu từ bên trong bạn, tự sự BIẾT MÌNH. Biết mình có nghĩa là biết điều này: Dù bạn là ai thì bạn cũng luôn có sẵn trong mình những giá trị nhất định.
Gốc rễ vấn đề là ở chỗ đó, bản thân bạn không đủ để bạn tự tin sao?
(Trích “Bản thân chúng ta là giá trị có sẵn” tr.49,50 – Phạm Lữ Ân, Nếu biết trăm năm là hữu hạn…,NXB Hội nhà văn, 2016)
a. Xác định phương thức biểu đạt chính trong đoạn trích trên. (0.5 điểm)
b. Theo tác giả, đâu là điểm giống nhau giữa Ngô Thị Giáng Uyên và Trần Hiểu Húc? (0.5 điểm) c. Chỉ ra và phân tích hiệu quả của một biện pháp nghệ thuật được sử dụng trong đoạn trích. (1.0 điểm) d. Thông điệp nào trong đoạn trích trên có ý nghĩa nhất đối với anh/chị? Vì sao? (1.0 điểm)
II.PHẦN LÀM VĂN (7.0 điểm):
Câu 1 (2.0 điểm):
Viết đoạn văn/ ngắn (khoảng 200 chữ) trình bày suy nghĩ của anh / chị về ý kiến: Dù bạn là ai thì bạn cũng luôn có sẵn trong mình những giá trị nhất định.
Câu 2 (5.0 điểm):
Trong bài thơ “Tây Tiến”, nhà thơ Quang Dũng đã hai lần nhắc đến sự hi sinh của người lính trên chặng đường hành quân:
“Anh bạn dãi dầu không bước nữa Gục lên súng mũ bỏ quên đời!”
Và:
“Rải rác biên cương mồ viễn xứ Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh Áo bào thay chiếu anh về đất
Sông Mã gầm lên khúc độc hành”
(Trích Tây Tiến - Quang Dũng, Ngữ văn 12, Tập một,NXBGD, 2016)
Phân tích những đoạn thơ trên để thấy được vẻ đẹp bi tráng của hình tượng người lính trong bài thơ
“Tây Tiến”.
--- HẾT--- ĐỀ SỐ 5
PHẦN I: ĐỌC - HIỂU :(3,0 điểm) Đọc đoạn trích sau và thực hiện các yêu cầu:
“Đức hi sinh là một phẩm hạnh của dân tộc mình có từ nghìn đời rồi. Nhà văn quá cố Nguyễn Minh Châu từng nói :“Làm người là việc vay của bố mẹ để rồi trả cho con cái”. Câu nói ấy có lẽ đã lấy ý tứ từ thành ngữ “Nước mắt chảy xuôi”. Ca dao xưa cũng viết: “Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa– Miệng nhai cơm búng lưỡi lừa cá xương”. Cái ngon cái ngọt thì dành cho con, còn bao xương xẩu, gai góc thì mẹ nhận. Biết hi sinh phần mình cho người khác là một đức tính quý báu của ông cha từ bao đời. Chính vì điều này, người ta quan sát thấy, người tốt thường đồng nghĩa với “người dại”, kẻ tham lam dễ đồng nghĩa với “kẻ khôn” (...)
(…) Tuổi trẻ bây giờ không chỉ có một sự nghiệp xã hội trao mà mỗi người phải tự lập nghiệp. Không ai làm thay ai được. Chính vì vậy mà đức hi sinh bây giờ và đức hi sinh ngày trước có những biểu hiện khác nhau.
Thời này muốn hi sinh nhiều khi phải có học mới có thể hi sinh được.”
(Phạm Tiến Duật, Báo Nhân dân điện tử, 23/3/2005, Dẫn theo bài tập Ngữ văn 12 Nâng cao tập 1, trang 120-124, Nhà xuất bản Giáo dục, 2008)
1. Phần văn bản trên sử dụng phương thức biểu đạt chính nào? Vấn đề được đề cập tới trong phần văn bản đó là gì? ( 1.0 điểm)
2. Hãy giải thích ý nghĩa câu thành ngữ “Nước mắt chảy xuôi”. Theo anh / chị, “món nợ” ta vay của cha mẹ có phải chỉ cần trả cho con cái là tròn trách nhiệm? (1.0 điểm)
3. Anh / chị hiểu như thế nào về vấn đề mà tác giả bài viết đặt ra “người tốt thường đồng nghĩa với
“người dại”, kẻ tham lam dễ đồng nghĩa với “kẻ khôn”? ( 1.0 điểm) PHẦN II: LÀM VĂN (7,0 điểm)
Câu 1 ( 2 điểm): Hãy viết một đoạn văn có dung lượng khoảng 200 từ trình bày suy nghĩ của anh / chị về ý kiến “đức hi sinh bây giờ và đức hi sinh ngày trước có những biểu hiện khác nhau. Thời này muốn hi sinh nhiều khi phải có học mới có thể hi sinh được.”
Câu 2 ( 5 điểm):
Cảm nhận của anh / chị về hình ảnh Ph. G. Lor-ca được thể hiện trong đoạn thơ sau:
những tiếng đàn bọt nước Tây Ban Nha áo choàng đỏ gắt li-la li-la li-la
đi lang thang về miền đơn độc với vầng trăng chếnh choáng trên yên ngựa mỏi mòn Tây Ban Nha
hát nghêu ngao bỗng kinh hoàng áo choàng bê bết đỏ Lor-ca bị điệu về bãi bắn chàng đi như người mộng du
tiếng ghi ta nâu bầu trời cô gái ấy
tiếng ghi ta lá xanh biết mấy tiếng ghi ta tròn bọt nước vỡ tan tiếng ghi ta ròng ròng
máu chảy (…)
(Trích “Đàn ghi ta của Lor-ca”, Thanh Thảo, SGK Ngữ văn 12 tập 1, Nxb Giáo dục) ĐỀ SỐ 6
I. ĐỌC HIỂU (3.0 điểm)
Đọc đoạn thơ sau đây và thực hiện các yêu cầu bên dưới:
Bây giờ, anh mới hiểu hết câu nói trong kịch Sêc-xpia Tồn tại hay không tồn tại?
Không có nghĩa là sống hay không sống
Mà là hành động hay không hành động, nhận thức hay
không nhận thức, tác động vào cuộc đời hay quay lưng lại nó?
Anh không băn khoăn mình có tài hay kém tài, thành công hay thất bại Chỉ day dứt một điều: làm sao với những sự vật bình thường
Những ngày tháng bình thường
Như chiếc hộp con, như tờ lịch trên tường Ta biến thành con tàu, thành tấm vé
Những ban mai lên đường
(Trích “Cho Quỳnh những ngày xa” – Lưu Quang Vũ, Gió và tình yêu thổi trên đất nước tôi, NXB Hội Nhà văn, 2018, trang 285)
Câu 1. Xác định thể thơ của đoạn trích trên. (0.5 điểm)
Câu 2. Tác giả hiểu như thế nào về câu nói Tồn tại hay không tồn tại? (0.5 điểm) Câu 3. Anh/ chị hiểu thế nào về điều mà tác giả day dứt: (1.0 điểm)
Chỉ day dứt một điều: làm sao với những sự vật bình thường Những ngày tháng bình thường
Như chiếc hộp con, như tờ lịch trên tường Ta biến thành con tàu, thành tấm vé Những ban mai lên đường
Câu 4. Thông điệp nào trong đoạn thơ có ý nghĩa nhất với anh /chị? Vì sao? (1.0 điểm) II. LÀM VĂN (7.0 điểm)
Câu 1. (2.0 điểm)
Dựa vào phần Đọc hiểu và hiểu biết của mình, anh/ chị hãy viết một đoạn văn ngắn (khoảng 200 chữ) trình bày suy nghĩ của mình về vai trò của khát vọng trong cuộc đời con người.
Câu 2. (5.0 điểm)
[…]… Còn xa lắm mới đến cái thác dưới. Nhưng đã nghe thấy tiếng nước réo gần mãi lại réo to mãi lên. Tiếng nước thác nghe như là oán trách gì, rồi lại như là van xin, rồi lại như là khiêu khích, giọng gằn mà chế nhạo. Thế rồi nó rống lên như tiếng một ngàn con trâu mộng đang lồng lộn giữa rừng vầu rừng tre nứa nổ lửa, đang phá tuông rừng lửa, rừng lửa cùng gầm thét với đàn trâu da cháy bùn bùng. Tới cái thác rồi.
Ngoặt khúc sông lượn, thấy sóng bọt đã trắng xóa cả một chân trời đá. Đá ở đây từ ngàn năm vẫn mai phục hết trong lòng sông, hình như mỗi lần có chiếc thuyền nào xuất hiện ở quãng ầm ầm mà quạnh hiu này, mỗi lần có chiếc nào nhô vào đường ngoặt sông là một số hòn bèn nhổm cả dậy để vồ lấy thuyền. Mặt hòn đá nào trông cũng ngỗ ngược, hòn nào cũng nhăn nhúm méo mó hơn cả cái mặt nước chỗ này. Mặt sông rung rít lên như tuyếc-bin thủy điện nơi đáy hầm đập. Mặt sông trắng xóa càng làm bật rõ lên những hòn những tảng mới trông tưởng như nó đứng nó ngồi nó nằm tùy theo sở thích tự động của đá to đá bé. Nhưng hình như sông Đà đã giao việc cho mỗi hòn. Mới thấy rằng đây là nó bày thạch trận trên sông. Đám tảng đám hòn chia làm ba hàng chặn ngang trên sông đòi ăn chết cái thuyền, một cái thuyền đơn độc không còn biết lùi đi đâu để tránh một cuộc giáp lá cà có đá dàn trận địa sẵn. Hàng tiền vệ, có hai hòn canh một cửa đá trông như là sơ hở, nhưng chính hai đứa giữ vai trò dụ cái thuyền đối phương đi vào sâu nữa, vào tận tuyến giữa rồi nước sông luồng mới đánh khuýp quật vu hồi lại. Nếu lọt vào đây rồi mà cái thuyền du kích ấy vẫn chọc thủng được tuyến hai, thì nhiệm vụ của những boong-ke chìm và pháo đài nổi ở tuyến ba phải đánh tan cái thuyền lọt lưới đá tuyến trên, phải tiêu diệt tất cả thuyền trưởng thủy thủ ngay ở chân thác. […]
(Trích “Người lái đò sông Đà”, Nguyễn Tuân, Ngữ Văn 12, Tập một, NXB Giáo dục Việt Nam, 2019, tr. 187-188)
Phân tích hình tượng dòng sông Đà trong đoạn trích trên. Từ đó, nhận xét về nét đặc sắc trong ngôn ngữ tùy bút của Nguyễn Tuân.
--- HẾT--- ĐỀ SỐ 7
PHẦN I: ĐỌC- HIỂU (3.0 điểm)
Đọc đoạn văn bản sau và thực hiện các yêu cầu bên dưới:
Có rất nhiều người hỏi tôi: “Tại sao em có thành tích tốt, cũng không lười nhưng vẫn không đủ xuất sắc?”.
Tôi chỉ có một câu trả lời cho vấn đề này: Bạn vẫn chưa thực sự thay đổi bản thân nhưng lại ép mình phải thành công, vì thế bạn mãi mãi không biết mình có thể xuất sắc thế nào.
Một huấn luyện viên dạy bơi cho trẻ em từng nói với tôi: “Ngài có biết làm thế nào để một đứa trẻ không biết bơi lại nhanh chóng học bơi được không? Rất đơn giản, chỉ cần thả trẻ xuống nước, để trẻ giãy dụa, làm quen với cảm giác ở dưới nước”. Tôi hỏi cậu ấy, làm thế có nguy hiểm quá không? Huấn luyện viên nói rằng không cần quá lo lắng, chỉ cần kịp thời giúp sức, cứ luyện tập từ từ, bất kể ai cũng đều có thể biết bơi. Bởi vì trong tình huống nguy hiểm, tiềm năng của con người mới được bộc lộ rõ, học tập hay làm việc đều vừa nhanh vừa hiệu quả.
Những lời của huấn luyện viên đó khiến tôi suy nghĩ, phần lớn chúng ta đều sống quá an phận. Chúng ta có mục tiêu nhưng thiếu lòng quyết tâm như những khi gặp tình huống nguy cấp, vì thế phần lớn cuộc sống của mọi người đều không có gì đặc biệt, con người khát vọng thành công nhưng lại không đủ kiên trì với bản thân. Đây chính là sự khác biệt giữa người thành công và người bình tường.
[…]Cảm nhận lớn nhất của tôi là, trong huyết mạch của những người thành công luôn cuộn chảy sức mạnh hướng về phía trước, thứ sức mạnh này có thể được gọi là “ép buộc bản thân”, giống như tinh thần Olympic, con người không ngừng thay đổi để trở nên xuất sắc hơn, theo đuổi mục tiêu cao hơn.
Theo tôi được biết, Oprah Winfrey đã “ép” bản thân đọc rất nhiều sách trong một năm và luôn giữ thói quen đọc sách đến giờ, điều này giúp cô ấy trở thành một trong những MC truyền hình có vốn kiến thức sâu rộng nhất hiện nay; ngôi sao bóng rổ Michael Jordan từ khi học cấp ba đã yêu cầu bản thân mỗi ngày luyện tập ít nhất 300 lần lên rổ, anh ấy nhanh chóng trở thành vận động viên nổi bật trong đội bóng và nhận được sự quan tâm của NBA (Hiệp hội bóng rổ quốc gia); Christian Bale ép bản thân giảm 30kg trong hai tháng để phù hợp với tạo hình diễn viên chính trong The Machinist (Thợ máy), qua bộ phim này Bale đã bước lên hàng sao nam hạng nhất của thế giới!
Bạn thấy đấy, những người giành được thành công thực sự, đằng sau ánh hào quang của họ luôn có những câu chuyện về quá trình khổ luyện ít ai biết đến. Chỉ có không ngừng ép buộc bản thân mới có khả năng vượt qua người khác để trở thành xuất sắc.
(Trích Tại sao bạn không đủ xuất sắc?, Vĩ Nhân, theo “Khi bạn đang mơ thì người khác đang nỗ lực”, NXB Văn học, 2018, trang 3-5)
Câu 1. Hãy chỉ ra phương thức biểu đạt chính của đoạn văn trên. (0.5 điểm)
Câu 2. Theo tác giả, điều khác biệt giữa người thành công và người bình thường là gì? (0.5 điểm) Câu 3. Chỉ ra và phân tích tác dụng của 01 biện pháp tu từ trong đoạn văn trên. (1.0 điểm)
Câu 4. Anh/ chị có đồng ý với quan điểm: “Chỉ có không ngừng ép buộc bản thân mới có khả năng vượt qua người khác để trở thành xuất sắc” không? Tại sao? (1.0 điểm)
PHẦN II: LÀM VĂN (7.0điểm) Câu 1 (2.0 điểm):
Anh/chị hãy viết một đoạn văn ngắn (khoảng 200 chữ), trình bày suy nghĩ của mình về ý nghĩa của việc nỗ lực theo đuổi thành công.
Câu 2 (5.0 điểm):
Anh/chị hãy trình bày cảm nhận của mình về vẻ đẹp thơ mộng, trữ tình của hình tượng sông Đà và sông Hương trong hai văn bản “Người lái đò Sông Đà” – Nguyễn Tuân và “Ai đã đặt tên cho dòng sông?” – Hoàng Phủ Ngọc Tường (Sách giáo khoa Ngữ văn 12, tập 1, NXB Giáo dục, 2015).
---HẾT---
ĐỀ SỐ 8
ĐỌC HIỂU (3,0 điểm) Đọc đoạn trích:
Chưa bao giờ người ta lại dễ dàng chạy trốn bản thân như bây giờ. Không cần phải đợi về tới nhà để bật ti vi lên nữa, bất cứ lúc nào và ở đâu, chỉ cần một cái gõ lên mànhình điện thoại là người ta sẽ được cuốn ra cái biển âm thanh hỗn độn của mạng xã hội. Trong các quán cà phê, trên taxi, ở công viên, đâu đâu cũng là những con người toàn thân bất động, trừ một ngón tay cái đẩy lên đẩy xuống, mắt nhìn xuống, mặt vô hồn.
Xác họ ở đó, nhưng hồn họ thì đang xô đẩy trong đám đông nhốn nháo trên mạng. Túc trực từ sáng tới tối, đám đông này làu bàu, gầm gừ, lê lết từ tường nhà này tới tường nhà kia, từ trang tin này tới diễn đàn nọ, giật status, like, share, còm, kết bạn, theo dõi, block. Trên mạng, con khỉ tâm trí có vô vàn cành cây để nhảy nhót.
[…] Sức hấp dẫn của mạng xã hội tới từ chỗ nó cho người ta một không gian để trình diễn. Ai cũng có công chúng. Câu của Andy Warhol: “Trong tương lai, mỗi người sẽ nổi tiếng 15 phút” có thể được bổ sung thêm: “Mỗi người sẽ nổi tiếng với 15 người.” Mỗi cái like, chia sẻ, bình luận tán thưởng, là thêm một mơn trớn cho cái tôi của người đăng tin, một lần nữa khẳng định giá trị, trí thông minh, sự hóm hỉnh của họ, dù đó chỉ là bức ảnh chụp bát bún thang buổi trưa.
(Theo Đặng Hoàng Giang, Bức xúc không làm ta vô can, NXB Hội Nhà văn, 2015)
Thực hiện các yêu cầu sau:
Câu 1. Xác định phương thức biểu đạt chính được sử dụng trong đoạn trích.
Câu 2. Tại sao tác giả cho rằng mạng xã hội rất hấp dẫn ?
Câu 3. Chỉ ra và phân tích hiệu quả của biện pháp tu từ trong câu văn: “Trên mạng, con khỉ tâm trí có vô vàn cành cây để nhảy nhót.”
Câu 4. Anh/chị hiểu như thế nào về phần “bổ sung thêm”trong câu nói của Andy Warhol: “Mỗi người sẽ nổi tiếng với 15 người.” ?
II. LÀM VĂN (7,0 điểm)
Câu 1 (2,0 điểm). Từ nội dung đoạn trích ở phần đọc hiểu, anh/chị hãy viết đoạn văn (khoảng 200 chữ) về chủ đề: Hãy là người dùng mạng xã hội thông minh.
Câu 2 (5,0 điểm).
Khi nhận xét về truyện ngắn Vợ nhặt, ông Nguyễn Quang Trung cho rằng: Từ bóng tối của hoàn cảnh, Kim Lân muốn làm tỏa sáng một chất thơ đặc biệt của hồn người.
(Nguyễn Quang Trung, Phân tích bình giảng tác phẩm văn học 12) Phân tích đoạn trích sau để thấy được cái chất thơ đặc biệt của hồn người :
Sáng hôm sau, mặt trời lên bằng con sào, Tràng mới trở dậy. Trong người êm ái lửng lơ như người vừa ở trong giấc mơ đi ra. Việc hắn có vợ đến hôm nay hắn vẫn còn ngỡ ngàng như không phải.
Hắn chắp hai tay sau lưng lững thững bước ra sân. Ánh nắng buổi sáng mùa hè sáng lóa xói vào hai con mắt còn cay sè của hắn. Hắn chớp chớp liên hồi mấy cái, và bỗng vừa chợt nhận ra, xung quanh mình có cái gì vừa thay đổi mới mẻ, khác lạ. Nhà cửa, sân vườn hôm nay đều được quét tước, thu dọn sạch sẽ gọn gàng. Mấy chiếc quần áo rách như tổ đỉa vẫn vắt khươm mươi niên ở một góc nhà đã thấy đem ra sân hong. Hai cái ang nước vẫn để khô cong ở dưới gốc ổi đã kín nước đầy ăm ắp. Đống rác bùn tung bành ngay lối đi đã hót sạch.
Ngoài vườn người mẹ đang lúi húi giẫy những búi cỏ mọc nham nhở. Vợ hắn quét lại cái sân, tiếng chổi từng nhát kêu sàn sạt trên mặt đất. Cảnh tượng thật đơn giản, bình thường nhưng đối với hắn lại rất thấm thía cảm động. Bỗng nhiên hắn thấy hắn thương yêu gắn bó với cái nhà của hắn lạ lùng. Hắn đã có một gia đình.
Hắn sẽ cùng vợ sinh con đẻ cái ở đấy. Cái nhà như cái tổ ấm che mưa che nắng. Một nguồn vui sướng, phấn chấn đột ngột tràn ngập trong lòng. Bây giờ hắn mới thấy hắn nên người, hắn thấy hắn có bổn phận phải lo
lắng cho vợ con sau này. Hắn xăm xăm chạy ra giữa sân, hắn cũng muốn làm một việc gì để dự phần tu sửa lại căn nhà.
(Trích Vợ nhặt, Kim Lân, SGK Ngữ văn 12, tập 2, tr.30) ---HẾT--- ĐỀ SỐ 9
PHẦN I. ĐỌC HIỂU (3,0 điểm) Đọc văn bản sau
Nhiều năm trước, trong trại tập trung Auschiwitz của phát xít Đức, một người cha Do Thái đã nói với con trai rằng: “Bây giờ chúng ta không có của cải gì. Tài sản duy nhất mà chúng ta có chính là trí tuệ. Do vậy, khi người khác trả lời 1+1=2, con hãy tư duy rằng 1+1>2”. Cậu con trai nghe xong nghiêm túc gật đầu.
Sau đó, hai cha con may mắn sống sót.
Năm 1946, người cha dẫn con đến thành phố Houston (Mỹ) buôn bán đồ uống. Một hôm, người cha gọi con trai đến và hỏi:
“Con biết giá trị một cân đồng là bao nhiêu không?”
“Dạ thưa cha, 35 xu ạ” – cậu bé đáp chắc nịch.
“Không sai, bây giờ tất cả mọi người ở bang Texas đều biết giá mỗi cân đồng là 35 xu. Nhưng đối với người Do Thái chúng ta, con nên biết mỗi cân đồng nhiều hơn 35 xu. Con hãy thử dùng một cân đồng này làm khóa cửa xem sao” – ông bố từ tốn trả lời.
Nghe lời cha, người con dùng đồng làm khóa cửa, chế tạo dây cót đồng hồ Thụy Sỹ và làm huy chương cho thế vận hội Olympic. Anh đã bán một cân đồng với giá 3.500 đô la.
Năm 1974, chính phủ kêu gọi các công ty và tổ chức thanh lý phế liệu dưới chân tượng nữ thần tự do.
Trong khi chẳng một công ty nào “mặn mà” với việc này, thì người con trai lập tức tới ký kết hợp đồng với chính phủ và bắt tay làm việc ngay khi biết tin.
Anh đem nung chảy những vật liệu đồng còn dư thừa và đúc thành một bức tượng nữ thần tự do loại nhỏ. Bùn đất và gỗ mục, anh chế biến gia công làm thành chân đế của bức tượng. Chì và nhôm anh làm thành những chiếc khóa và rao bán rộng rãi trên thị trường. Thậm chí, bụi bẩn trên tượng nữ thần, anh cũng sai người cạo xuống và bán cho những người trồng hoa. Sau ba tháng, anh đã biến đống phế liệu đó thành một món tiền có giá lớn hơn cả 3.500 đô la Mỹ. Như vậy, giá trị của mỗi cân đồng đã tăng lên gấp hơn một vạn lần so với ban đầu.
Cậu bé người Do Thái đó chính là Chủ tịch hội đồng quản trị của Công ty Mc Call sau này.
Câu chuyện trên cho thấy giá trị thực sự không nằm ở bản thân sự vật mà nằm ở việc con người biết vận dụng đầu óc, trí tuệ để sử dụng vật đó thế nào. Đó cũng chính là tư duy khác biệt tạo nên người giàu và kẻ nghèo, khi tất cả mọi người cho rằng 1+1=2 thì bạn nên kiên trì quan điểm của mình 1+1>2.
(“Bài học tư duy làm giàu khác biệt của người Do Thái” – Tri thức trẻ) Thực hiện các yêu cầu:
Câu 1: Nêu nội dung chính của văn bản.
Câu 2: Người con trong câu chuyện đã làm gì để mỗi cân đồng có giá trị hơn 35 xu?
Câu3: Anh/ chị hiểu như thế nào về câu nói của người cha: “khi người khác trả lời 1+1=2, con hãy tư duy rằng 1+1>2”.
Câu 4: Anh/ chị có đồng tình với quan điểm 1+1>2 không? Vì sao?
PHẦN II. LÀM VĂN:(7 điểm) Câu 1:(2 điểm)
Từ nội dung văn bản phần đọc hiểu, anh chị hãy viết đoạn văn ngắn (khoảng 200 chữ) bàn về vai trò của sáng tạo trong cuộc sống.
Câu 2:(5 điểm)
Trong truyện ngắn Chiếc thuyền ngoài xa, khi miêu tả gia đình thuyền chài, Nguyễn Minh Châu viết:“Có lẽ suốt một đời cầm máy ảnh chưa bao giờ tôi được thấy một cảnh “đắt” trời cho như vậy: trước mặt tôi là một bức tranh mực tầu của một danh họa thời cổ. Mũi thuyền in một nét mơ hồ lòe nhòe vào bầu sương mù trắng như sữa có pha đôi chút màu hồng hồng do ánh mặt trời chiếu vào.Vài bóng người lớn lẫn trẻ con ngồi im phăng phắc như tượng trên chiếc mui khum khum, đang hướng mặt vào bờ”.
Ở đoạn khác, ông lại viết: “Ngay lúc ấy, chiếc thuyền đâm thẳng vào trước chỗ tôi đứng. Một người đàn ông và một người đàn bà rời chiếc thuyền...Lão đàn ông lập tức trở nên hùng hổ, mặt đỏ gay, lão rút trong người ra một chiếc thắt lưng của lính ngụy ngày xưa... lão trút cơn giận như lửa cháy bằng cách dùng chiếc thắt lưng quật tới tấp vào lưng người đàn bà, lão vừa đánh vừa thở hồng hộc, hai hàm răng nghiến ken két, cứ mỗi nhát quất xuống lão lại nguyền rủa bằng cái giọng rên rỉ, đau đớn: “Mày chết hết đi cho ông nhờ. Chúng mày chết hết đi cho ông nhờ”.
(Nguyễn Minh Châu – Ngữ văn 12, tập 2, NXB Giáo dục, trang)
Từ việc cảm nhận hai đoạn văn trên, anh/ chị hãy làm nổi bật mối quan hệ giữa nghệ thuật và cuộc sống.
---HẾT--- ĐỀ SỐ 10
I. ĐỌC HIỂU (3,0 điểm).
Đọc đoạn trích:
Chúng ta không cần sở hữu thật nhiều mới có thể thấy biết ơn. Tôi từng đến các quốc gia đang phát triển trên khắp thế giới và thấy người nghèo sinh sống ra sao. Xét theo tiêu chuẩn Mỹ, nhiều người trong số họ gần như nghèo đến mức không tưởng. Nhưng tôi vẫn gặp được những con người cảm thấy biết ơn mà mãn nguyện tại những khu vực nghèo khổ nhất mà tôi từng đặt chân tới… Tất cả chúng ta đều có thể thấy biết ơn.
Dù hoàn cảnh có ra sao, ta vẫn có thể lựa chọn làm vậy mỗi ngày.
Tuy nhiên, tôi biết trong thực tế có những lúc chúng ta dễ thấy biết ơn bình thường. Khi ngôi nhà của bạn thật ấm cúng, khi bạn đang ăn một bữa ngon, khi con bạn có một bảng điểm ấn tượng, khi mọi thứ được sắp xếp đúng như bạn hình dung, bạn sẽ dễ thấy biết ơn. Nhưng vào những lúc khác, thật khó mà tìm được lòng biết ơn. Khi giông tố cuộc đời ập đến, lòng biết ơn không xuất hiện một cách nhanh chóng như vậy.
Nhưng đó lại là thời điểm ta cần đến lòng biết ơn nhất, vì khi ấy sức mạnh, tính lạc quan và lăng kính của lòng biết ơn sẽ giúp ta vượt qua sóng gió. Kết quả là, nếu ta biến lòng biết ơn thành một thói quen có chủ định chứ không chỉ là một phản ứng tùy ý, nó sẽ đem lại nhiều giá trị hơn. Thật tốt khi ta có thể vun đắp lòng biết ơn thông qua sự tập trung và tuân thủ kỷ luật. Chúng ta cần tập biết ơn khi cuộc sống êm đẹp, và nỗ lực tập biết ơn hơn nữa khi sóng gió nổi lên. Càng nỗ lực rèn luyện thói quen biết ơn thì chúng ta sẽ dễ vận dụng nó khi cần thiết.
(Trích Sống tối giản - Joshua Becker, NXB Tổng hợp TP. HCM, 2020, tr.214, 215) Thực hiện các yêu cầu sau:
Câu 1. Chỉ ra phương thức biểu đạt chính được sử dụng trong đoạn trích.
Câu 2. Theo đoạn trích, khi nào chúng ta dễ thấy biết ơn hơn bình thường?
Câu 3. Anh/ chị hiểu như thế nào về quan điểm của tác giả “Chúng ta không cần sở hữu thật nhiều mới có thể thấy biết ơn”.
Câu 4. Anh/chị có đồng tình với ý kiến: “Khi giông tố cuộc đời ập đến (…) đó lại là thời điểm ta cần đến lòng biết ơn nhất”không? Vì sao?
II. LÀM VĂN (7.0 điểm).
Câu 1 (2.0 điểm).
Từ nội dung đoạn trích phần Đọc hiểu, anh/chị hãy viết một đoạn văn (khoảng 200 chữ) trình bày suy nghĩ về những điều cần phải làm để nuôi dưỡng lòng biết ơn trong cuộc sống.
Câu 2 (5.0 điểm).
Lúc ấy đã khuya. Trong nhà ngủ yên, thì Mị trở dậy thổi lửa. Ngọn lửa bập bùng sáng lên, Mị lé mắt trông sang, thấy hai mắt A Phủ cũng vừa mở, một dòng nước mắt lấp lánh bò xuống hai hõm má đã xám đen lại. Nhìn thấy tình cảnh thế, Mị chợt nhớ đêm năm trước A Sử trói Mị, Mị cũng phải trói đứng thế kia. Nhiều lần khóc, nước mắt chảy xuống miệng, xuống cổ, không biết lau đi được. Trời ơi, nó bắt trói đứng người ta đến chết, nó bắt mình chết cũng thôi, nó đã bắt trói đến chết người đàn bà ngày trước cũng ở cái nhà này.
Chúng nó thật độc ác. Cơ chừng này chỉ đêm mai là người kia chết, chết đau, chết đói, chết rét, phải chết. Ta là thân đàn bà, nó đã bắt ta về trình ma nhà nó rồi thì chỉ còn biết đợi ngày rũ xương ở đây thôi... Người kia việc gì mà phải chết thế. A Phủ... Mị phảng phất nghĩ như vậy.
Ðám than đã vạc hẳn lửa. Mị không thổi, cũng không đứng lên. Mị nhớ lại đời mình, Mị lại tưởng tượng như có thể một lúc nào, biết đâu A Phủ chẳng đã trốn được rồi, lúc ấy bố con Pá Tra sẽ bảo là Mị đã cởi trói cho nó, Mị liền phải trói thay vào đấy, Mị phải chết trên cái cọc ấy. Nghĩ thế, trong tình cảnh này, làm sao Mị cũng không thấy sợ...
Lúc ấy, trong nhà đã tối bưng, Mị rón rén bước lại, A Phủ vẫn nhắm mắt, nhưng Mị tưởng như A Phủ đương biết có người bước lại... Mị rút con dao nhỏ cắt lúa, cắt nút dây mây. A Phủ cứ thở phè từng hơi, không biết mê hay tỉnh. Lần lần, đến lúc gỡ được hết dây trói ở người A Phủ thì Mị cũng hốt hoảng, Mị chỉ thì thào được một tiếng "Ði ngay...", rồi Mị nghẹn lại. A Phủ bỗng khuỵu xuống, không bước nổi. Nhưng trước cái chết có thể đến nơi ngay, A Phủ lại quật sức vùng lên, chạy.
Mị đứng lặng trong bóng tối.
Rồi Mị cũng vụt chạy ra. Trời tối lắm. Nhưng Mị vẫn băng đi. Mị đuổi kịp A Phủ, đã lăn, chạy, chạy xuống tới lưng dốc, Mị nói, thở trong hơi gió thốc lạnh buốt:
- A Phủ cho tôi đi.
A Phủ chưa kịp nói, Mị lại nói:
- Ở đây thì chết mất.
A Phủ chợt hiểu,
Người đàn bà chê chồng đó vừa cứu sống mình.
A Phủ nói:“đi với tôi”. Và hai người lẳng lặng đỡ nhau lao chạy xuống dốc núi.
( Trích Vợ chồng A Phủ - Tô Hoài, Ngữ văn 12,Tập một, NXB Giáo dục, 2008, tr.13, 14)
Cảm nhận của anh/chị về diễn biến tâm lí, hành động của nhân vật Mị trong đoạn trích trên. Từ đó, nhận xét về tư tưởng nhân đạo của nhà văn Tô Hoài thể hiện trong tác phẩm Vợ chồng A Phủ.
---Hết--- ĐỀ SỐ 11
I.Đọc hiểu ( 3,0 điểm) Đọc đoạn trích dưới đây:
Sự quý giá của thời gian không phải là để giúp chúng ta có thể làm được những điều này, điều nọ,… Có quá nhiều những điều này nọ như thế đủ để cho chúng ta quay cuồng trong suốt một đời, nhưng cuối cùng rồi chúng ta sẽ không mang theo được gì cả! Vấn đề là chúng ta phải biết sống như thế nào để xứng đáng với giá trị thời gian ấy. Chúng ta lao động như một phương tiện để nuôi sống, nhưng bản thân sự lao động sáng tạo cũng chính là cuộc sống của chúng ta. Ngược lại, những giá trị vật chất được tạo ra luôn luôn có những giới hạn tạm bợ của nó, và rõ ràng không thể là mục đích cuối cùng để chúng ta nhắm đến. Những giá trị vật chất ấy có thể giúp cho ta có cuộc sống thoải mái hơn, nhưng nếu chúng ta chỉ hoàn toàn phụ thuộc vào chúng,
chúng ta sẽ phải trả giá đắt. Nghệ thuật sống chân chính là ý thức được giá trị quý báu của đời sống trong từng khoảnh khắc tươi đẹp của cuộc đời.
… Thời gian cần phải được trân trọng trong từng khoảnh khắc ấy. Khi chúng ta ý thức được rằng giá trị của cuộc sống nằm ở chỗ là chúng ta đang sống, chúng ta sẽ thấy tất cả những điều khác đều trở nên nhỏ nhặt, vụn vặt không đáng kể. Đời sống của ta quý giá, và đời sống của mọi người quanh ta cũng quý giá không thể lấy gì đánh đổi được.
… Mỗi buổi sáng thức dậy, chúng ta nhìn lên bầu trời trong xanh có ánh nắng ban mai ửng hồng, hoặc một chồi non vừa nhú còn ướt đẫm sương đêm… Mỗi một thực thể xinh đẹp ấy đều nhắc nhở ta biết là đời sống của ta đang tồn tại, và ta tự nhủ với mình sẽ không bỏ phí một thời gian nào được tồn tại trong cuộc sống nhiệm màu này. Ta sẽ sống như thế nào để bản thân có được niềm vui hạnh phúc, và mang niềm vui, hạnh phúc đến cho mọi người xung quanh.
( Nguyên Minh- Thời gian là vốn quý) Thực hiện các yêu cầu:
Câu 1. Chỉ ra “ nghệ thuật sống chân chính” được nêu trong đoạn trích? (0,5 điểm)
Câu 2. Anh ( chị) hiểu như thế nào về câu nói sau: “ Có quá nhiều những điều này nọ như thế đủ để cho chúng ta quay cuồng trong suốt một đời, nhưng cuối cùng rồi chúng ta sẽ không mang theo được gì cả!”(0,5 điểm)
Câu 3. Theo anh (chị) vì sao tác giả lại cho rằng: “ Những giá trị vật chất ấy có thể giúp cho ta có cuộc sống thoải mái hơn, nhưng nếu chúng ta chỉ hoàn toàn phụ thuộc vào chúng, chúng ta sẽ phải trả giá đắt”? (1,0 điểm)
Câu 4. Thông điệp nào của đoạn trích trên có ý nghĩa nhất với anh (chị)? (1,0 điểm) II. Làm văn ( 7,0 điểm)
Câu 1( 2,0 điểm)
Từ nội dung đoạn trích ở phần đọc hiểu, anh (chị) hãy viết một đoạn văn (khoảng 200 chữ) về vấn đề:
“Thời gian cần phải được trân trọng trong từng khoảnh khắc.”
Câu 2 ( 5,0 điểm)
Cảm nhận vẻ đẹp hung bạo của sông Đà trong tuỳ bút Người lái đò Sông Đà - Nguyễn Tuân.
--Hết – ĐỀ SỐ 12
I. ĐỌC HIỂU (3.0 điểm)
Đọc đoạn trích sau và thực hiện các yêu cầu:
Hàng ngày, người ta online, đặc biệt là những người trẻ – những người chưa được trang bị để đối phó với điều này, và vì thế họ bị lạm dụng, bị làm tổn thương đến mức không thể tưởng tượng có thể sống tiếp tới ngày hôm sau nữa hay không, và một số thảm kịch đã xảy ra. Nó không còn ở trong thế giới ảo nữa.
ChildLine - một tổ chức phi lợi nhuận của Anh chuyên giải quyết những vấn đề của người trẻ đã đưa ra một thống kê đáng kinh ngạc vào năm ngoái: từ năm 2012 tới 2013, các cuộc gọi và email yêu cầu được giúp đỡ liên quan tới xúc phạm trong thế giới ảo tăng tới 87%.
Một phân tích tổng hợp cho thấy, lần đầu tiên tỉ lệ tự tử vì bị sỉ nhục trên mạng nhiều hơn đáng kể so với bị ức hiếp trực tiếp. Và điều khiến tôi hoảng hốt là một nghiên cứu khác vào năm ngoái chỉ ra rằng sự sỉ nhục mang lại cảm giác mạnh hơn cả hạnh phúc và tức giận.
Xử sự tàn ác với người khác thì không có gì là mới, nhưng với sự giúp đỡ của công nghệ, của thế giới ảo, sự sỉ nhục ấy được khuếch đại và còn lưu lại mãi mãi.
(...) Trong hai thập kỉ qua, chúng ta đã gieo những hạt giống của sự xấu hổ và sự tổn thương trên mảnh đất văn hóa của chúng ta, cả ở thế giới thật và ảo.
(...) Vì thế, khi văn hoá sỉ nhục bắt đầu lan rộng, cái mà chúng ta cần là một cuộc cách mạng văn hoá. Chế giễu công khai là một môn thể thao đổ máu cần phải dừng lại. Đã đến lúc cần một sự can thiệp với Internet và với nền văn hoá của chúng ta.
(Trích bài phát biểu của Monica Lewinsky, Dẫn theo http://dantri.com.vn, ngày 11/4/2015) Câu 1. Chỉ ra thao tác lập luận chính được sử dụng trong đoạn trích.
Câu 2. Cụm từ: “cuộc cách mạng văn hoá”(in đậm trong đoạn trích) được hiểu là gì ?
Câu 3. Theo anh/chị, tác giả chỉ ra việc xúc phạm trong thế giới ảo có gì khác so với ức hiếp trực tiếp ?
Câu 4. Thông điệp: “Chế giễu công khai là một môn thể thao đổ máu cần phải dừng lại.” có ý nghĩa gì đối với anh/chị ? Trả lời 5-7 dòng.
II. LÀM VĂN (7.0 điểm) Câu 1 (2.0 điểm)
Từ nội dung đoạn trích ở phần Đọc hiểu, anh/chị hãy viết 01 đoạn văn (khoảng 200 chữ) về cách ứng xử cần thiết của những người trẻ để ngăn chặn việc xúc phạm, chế giễu trong thế giới ảo và góp phần xây dựng nền văn hóa mạng.
Câu 2 (5.0 điểm)
Trong bài thơ “Sóng”, Xuân Quỳnh viết:
Dữ dội và dịu êm Ồn ào lặng lẽ
Sông không hiểu nổi mình Sóng tìm ra tận bể
Ôi con sóng ngày xưa Và ngày sau vẫn thế Nỗi khát vọng tình yêu Bồi hồi trong ngực trẻ Trước muôn trùng sóng bể Em nghĩ về anh, em Em nghĩ về biển lớn Từ nơi nào sóng lên ? Sóng bắt đầu từ gió Gió bắt đầu từ đâu ? Em cũng không biết nữa Khi nào ta yêu nhau
(Theo Ngữ văn 12, Tập 1, NXB Giáo dục, 2018, tr.155)
Cảm nhận của anh/chị về hình tượng sóng trong đoạn thơ trên. Nhận xét vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ trong tình yêu qua hình tượng đó.
ĐỀ SỐ 13
I. ĐỌC HIỂU (3.0 điểm)
Đọc đoạn trích sau và thực hiện các yêu cầu :
… Chẳng có gì ràng buộc được trái tim con người, nên đừng tin chắc rằng ai đó sẽ mãi không đổi thay. Cũng không thể buộc ai đó không được đổi thay. Trên đời không có thứ vũ khí hay quyền lực tuyệt đối
nào có thể níu giữ được trái tim một khi nó đã quyết tâm rẽ lối. Cho dù đó là nhan sắc, một tình yêu sâu đậm, những kỉ niệm đắm say. Càng không phải là sự khéo léo sắc sảo, sự thông minh, dịu dàng, yếu đuối, sự thương hại hay giàu có…Những thứ đó có thể níu kéo một thân xác, một trí óc...nhưng không thể níu giữ một trái tim.
Trái tim vốn là tạo vật mong manh và thiếu kiên định. Vì vậy, hãy tin vào điều thiện, lòng tốt, vào nhân cách và năng lực…nhưng đừng tin vào sự bất biến của nhận thức và tình cảm nơi con người. Hãy tin là mình được yêu trong khoảnh khắc này nhưng đừng chắc rằng sẽ được yêu mãi mãi. Nếu chịu chừa chỗ cho sự đổi thay, ta sẽ tránh được không ít tổn thương sâu sắc.
(Theo Nếu biết trăm năm là hữu hạn – Phạm Lữ Ân – NXB Hội Nhà văn, 2015) Câu 1. Đoạn trích sử dụng phương thức biểu đạt chính nào? (0.5 điểm)
Câu 2. Anh/ chị hiểu như thế nào về câu : “Trái tim vốn là tạo vật mong manh và thiếu kiên định” ? (0.5 điểm)
Câu 3. Chỉ ra và nêu tác dụng của biện pháp tu từ được sử dụng trong câu văn : “Trên đời không có thứ vũ khí hay quyền lực tuyệt đối nào có thể níu giữ được trái tim một khi nó đã quyết tâm rẽ lối”. (1 điểm)
Câu 4. Thông điệp nào từ đoạn trích có ý nghĩa nhất đối với anh/chị ? (Trả lời trong khoảng 5 đến 7 dòng) (1 điểm)
II.LÀM VĂN (7.0 điểm ) Câu 1 (2.0 điểm)
Viết một đoạn văn ngắn (khoảng 200 chữ) chia sẻ cách ứng xử của anh/chị trong tình yêu khi “không thể níu giữ một trái tim”.
Câu 2 ( 5.0 điểm)
Phân tích những phát hiện và nhận thức của Phùng trong truyện ngắn Chiếc thuyền ngoài xa (Nguyễn Minh Châu). Từ đó, chỉ ra quan niệm về cách nhìn cuộc sống và nghệ thuật mà tác giả gửi gắm qua tác phẩm.
…...…………..Hết……….
ĐỀ SỐ 14
I. ĐỌC HIỂU (3,0 điểm)
Đọc đoạn trích sau và thực hiện các yêu cầu:
Trong một thế giới với quá nhiều thành công rợn ngợp, bạn phải làm gì để đánh dấu sự thay đổi của mình lên cuộc đời?
Chúng ta sinh sau đẻ muộn so với những người thành công, khi mà mọi điều hay ho trên thế gian này đều đã có người nghĩ ra, làm ra, thậm chí là làm tốt. Thế hệ này có thể chỉ cần ngồi đó mà thụ hưởng: muốn tìm kiếm điều gì đó cứ Google, muốn giao lưu bạn bè trên khắp mọi nơi đã có Facebook, muốn giải trí cứ vào Youtube, chụp ảnh muốn chia sẻ với bạn bè có Instagram, dùng máy tính có các công cụ văn phòng của Microsoft, muốn trải nghiệm đồ công nghệ có Apple, Samsung. Từ lớn đến bé, từ trong ra ngoài, những phụ kiện mà ta đang sở hữu đều đã có người làm hết cả rồi. Bữa cơm của mẹ từ bó rau, cọng ngò, trái ớt đã có người cung cấp. Vậy bạn làm gì bây giờ, hỡi các thế hệ tôi hay các thế hệ sau tôi?
(Trích Điều gì làm nên sự khác biệt của bạn – Đặng Quốc Cường Theo http://tramdoc.vn)
Câu 1. Đoạn trích trên được viết theo phương thức biểu đạt nào?
Câu 2. Cụm từ “đánh dấu sự thay đổi của mình lên cuộc đời” được hiểu là gì?
Câu 3. Hãy nêu tác dụng của phép điệp “muốn… có” được sử dụng trong câu văn sau: Thế hệ này … Apple, Samsung.
Câu 4. Từ nội dung của đoạn trích, hãy cho biết: Vậy bạn làm gì bây giờ? Trả lời trong khoảng 5-7 dòng.
II. LÀM VĂN (7,0 điểm) Câu 1 (2,0 điểm)
Hãy viết 01 đoạn văn (khoảng 200 chữ) về chủ đề: Điều gì làm nên sự khác biệt của bạn?
Câu 2 (5,0 điểm)
Phân tích vẻ đẹp lãng mạn và chất bi tráng của hình ảnh người lính Tây Tiến trong đoạn thơ sau:
Tây Tiến đoàn binh không mọc tóc Quân xanh màu lá dữ oai hùm Mắt trừng gửi mộng qua biên giới Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm Rải rác biên cương mồ viễn xứ Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh Áo bào thay chiếu anh về đất
Sông Mã gầm lên khúc độc hành
(Trích Tây Tiến – Quang Dũng,
Theo Ngữ văn 12, Tập một, NXB Giáo dục Việt Nam, 2016) ĐỀ SỐ 15
I. ĐỌC HIỂU (3,0 điểm)
Đọc đoạn trích sau và thực hiện các yêu cầu:
… Một đại gia đình gồm hai con trai, hai con dâu, một gái, một rể và những đứa con của họ vẫn sống chung dưới một mái nhà, ăn chung một bếp ăn. Thiên hạ thì chia ra, bà cụ lại gom vào. Vẫn rất êm thấm mới lạ chứ. Nếp nhà đã thắng được tự do của cá nhân sao? Phải nói thêm, cái nếp nhà này cũng ít ai theo kịp. Người con dâu cả vốn là con gái Hàng Bồ, đỗ đại học, là một cô gái kiêu hãnh, tự tin, không dễ nhân nhượng. Ai cũng nghĩ hai người đàn bà, một già một trẻ, cùng sắc sảo sẽ rất khó chấp nhận nhau. Vậy mà họ ăn ở với nhau đã mười lăm năm chả có điều tiếng gì. Người chị của cô con dâu đến nói với bà cô tôi: "Bác chịu được tính nó thì con cũng phục thật đấy". Bà cải chính: "Đúng là tôi có phần phải chịu nó nhưng nó cũng có phần phải chịu tôi, mỗi bên chịu một nửa". Bà bảo, con dâu là vàng trời cho, mình không có công đẻ ra nó, cũng không nuôi nó ăn học ngày nào, bỗng dưng nó về nhận mình là mẹ, sinh con đẻ cái cho dòng họ, cáng đáng mọi việc từ trẻ đến già, không lễ sống nó thì thôi còn hoạnh họe nỗi gì. Bà chiều quý, và tôn trọng các con dâu thật lòng nên cả hai nàng dâu đều tâm sự với mẹ chồng:
"Con ở với mẹ còn thoải mái hơn ở nhà với mẹ con". Con rể và con gái được nhận nhà ở một khu tập thể, nhà chật, lại xa, con còn nhỏ. Nhưng anh con rể không muốn nhờ vả mẹ vợ, tự mình cũng thấy không tiện mà người ngoài nhìn vào càng không tiện. Bà biết thế nên bảo con rể: "Trong cái nhà của tôi có một phòng dành cho vợ anh. Của vợ anh tức là của anh. Cũng như mọi thứ của anh tức là của vợ anh. Chẳng lẽ anh bảo không phải". Năm ngoái khu phố có yêu cầu bà cụ báo cáo về nếp sống gia đình cho hàng phố học tập. Bà từ chối, khi tôi lại thăm, bà nói riêng: "Cái chuyện ấy ai cũng biết cả, chỉ khó học thôi". Tôi cười: "Lại khó đến thế sao?" Bà cụ nói: "Trong nhà này, ba đời nay, không một ai biết tới câu mày, câu tao.
Anh có học được không?" À, thế thì khó thật. Theo bà cụ, thời bây giờ có được vài trăm cây vàng không phải là khó, cũng không phải là lâu, nhưng có được một gia đình hạnh phúc phải mất vài đời người, phải được giáo dục vài đời. Hạnh phúc không bao giờ là món quà tặng bất ngờ, không thể đi tìm, mà cũng không nên cầu xin. Nó là cách sống, một quan niệm sống, là nếp nhà, ở trong tay mình, nhưng nhận được ra nó, có ý thức vun trồng nó, lại hoàn toàn không dễ.
(Trích Nếp nhà - Nguyễn Khải) Câu 1. Đoạn trích trên sử dụng ngôi kể nào?
Câu 2. Cuộc sống của gia đình "bà cô" có gì đặc biệt?
Câu 3. Thái độ của người kể với câu chuyện về "nếp nhà" của gia đình "bà cô" được thể hiện như thế nào?
Câu 4. Anh/chị có đồng tình với quan điểm sau đây của nhân vật “bà cô” hay không? Vì sao?Trả lời trong khoảng 5-7 dòng.
… thời bây giờ có được vài trăm cây vàng không phải là khó, cũng không phải là lâu, nhưng có được một gia đình hạnh phúc phải mất vài đời người, phải được giáo dục vài đời. Hạnh phúc không bao giờ là món quà tặng bất ngờ, không thể đi tìm, mà cũng không nên cầu xin. Nó là cách sống, một quan niệm sống, là nếp nhà, ở trong tay mình, nhưng nhận được ra nó, có ý thức vun trồng nó, lại hoàn toàn không dễ.
II. LÀM VĂN (7,0 điểm) Câu 1 (2,0 điểm)
Từ nội dung của đoạn trích ở phần I. Đọc hiểu, anh/chị hãy viết 01 đoạn văn (khoảng 200 chữ) nêu quan niệm của mình về hạnh phúc.
Câu 2 (5,0 điểm)
Trong vở kịch Hồn Trương Ba, da hàng thịt của Lưu Quang Vũ, nhân vật chị con dâu nói với hồn Trương Ba: … con cảm thấy, đau đớn thấy… mỗi ngày thầy một đổi khác dần, mất mát dần, tất cả cứ như lệch lạc, nhòa mờ dần đi, đến nỗi có lúc chính con cũng không nhận ra thầy nữa…làm sao giữ được thầy ở lại, hiền hậu, vui vẻ, tốt lành như thầy của chúng con xưa kia?
Anh/chị hãy làm sáng tỏ điều đó qua đoạn trích từ vở kịch Hồn Trương Ba, da hàng thịt (theo Ngữ văn 12, Tập hai, NXB Giáo dục Việt Nam).
ĐỀ SỐ 16
I. ĐỌC HIỂU (3,0 điểm)
Đọc bài thơ sau và thực hiện các yêu cầu:
Lá xanh
Người vá trời lấp bể Kẻ đắp luỹ xây thành Ta chỉ là chiếc lá Việc của mình là xanh
(Nguyễn Sĩ Đại – Theo http://www.thivien.net) Câu 1. Bài thơ được viết theo thể thơ nào?
Câu 2. Các cụm từ “vá trời lấp bể”, “đắp lũy xây thành” gợi đến những công việc như thế nào?
Câu 3. Anh/chị hiểu như thế nào về ý thơ: Ta chỉ là chiếc lá – Việc của mình là xanh? Trả lời trong khoảng 5-7 dòng.
Câu 4. Anh/chị có đồng tình với quan điểm sống của tác giả ở hai câu thơ cuối bài không? Vì sao? Trả lời trong khoảng 5-7 dòng.
II. LÀM VĂN (7,0 điểm) Câu 1 (2,0 điểm)
Từ nội dung của bài thơ Lá xanh ở phầnI. ĐỌC HIỂU, anh/chị hãy viết 01 đoạn văn (khoảng 200 chữ) về chủ đề: Sứ mệnh của tôi trong cuộc đời.
Câu 2 (5,0 điểm)
Nói về tác phẩm Rừng xà nu của mình, nhà văn Nguyễn Trung Thành khẳng định: “Rừng xà nu là truyện của một đời, và được kể trong một đêm.” (Theo Hà Minh Đức – Nhà văn nói về tác phẩm, NXB Giáo dục, 2000, tr.100)
Anh/chị hãy phân tích nhân vật được nhà văn nhắc đến trong ý kiến trên để làm sáng tỏ ý kiến đó.